Sau đó, Tô Bạch gọi nhân viên phục vụ lấy thêm một cái bàn.
Về phần Trương Tam, dưới ánh mắt ra hiệu của hắn, lập tức rời đi.
Sau khi ngồi xuống, Tô Bạch vừa cười vừa nói: “Không nhờ chúng ta lại gặp nhau.”
“Tô Bạch, ngươi vẫn chưa nói vì sao ngươi lại ở đây.” Lúc này, Ninh Huyên nhắc lại chủ đề cũ.
Thật ra Ninh Huyên cũng không biết vì sao mình lại nhắm vào Tô Bạch.
Chỉ là, nàng có linh cảm, Tô Bạch giống với người có khuôn mặt biến dạng cứu nàng lần trước.
Khi Ninh Huyền nói vậy, cục diện có hơi khó xử.
“Chuyện này cũng không có gì không thể nói, ta không đi học nữa.” Tô Bạch ngừng một chút, lắc đầu nói: “Lúc trước, sau ta khi chuyển trường, ở trường mới, ta phát hiện mình không học vào, vì thế thôi học, cho nên mới đến nơi này xem có thể kiếm được chút tiền hay không.”
“Người anh em, thú dữ ở đây rất hung ác, ngươi tốt nhất dừng dây vào.” Ngay lúc đó, Trịnh Vũ cầm lấy đậu phộng, quay đầu nói với Tô Bạch.
Lý Mạc ở bên cạnh cũng gật đầu, cười ngây ngô nói: “Lợn rừng khắp nơi.”
“Ừm, cho nên gần đây ta rất buồn, có lẽ qua một khoảng thời gian nữa ta sẽ đi học trở lại.” Tô Bạch cười nói cho qua lệ.
“Ngươi cũng có thể nhập ngũ.” Lúc này Ninh Huyên đột nhiên nói: “Giống như đội trưởng của bọn ta, mười bảy tuổi đã nhập ngũ, thành tích của nàng lúc trước cũng rất tốt.”
Nghe nàng nói vậy, Tô Bạch hơi bất ngờ.
Hắn không nghĩ tới, lúc trước Sở Hồng Nguyệt đã từng là lính.
Có điều chuyện này cũng giải thích được vì sao Sở Hồng Nguyệt còn trẻ như vậy đã có thể làm đội trưởng.
Nếu như xuất thân là cảnh sát, chắc chắn phải tốt nghiệp đại học mới có thể đến đội cảnh sát, hơn hai mươi lăm tuổi mới có thể trở thành người của Đồ Long Bộ.
Mà ở quân đội thì có thể sớm hơn một chút.
“Bỏ đi.” Tô Bạch lắc đầu, “Tạm thời ta không có kế hoạch này.”
Nói xong, hắn cầm lấy thực đơn, nói với bọn họ: “Các ngươi muốn ăn gì, cứ chọn đi. Đồ ăn ở đây rất ngon, có cần ta giới thiệu cho các ngươi không?”
“Cái này cứ để ta, ta khá quen với những chuyện này.” Lý Mạc đột nhiên cười, sau đó chỉ mấy cái, chọn vài món trong thực đơn: “Thịt lợn rừng nham thạch ở đây ăn rất ngon. Ở đây hắn dùng thịt khô, xào với hạt diêm mạch, thịt béo nhưng ăn không ngấy.
Còn có Ngưu Tam Bảo cay thơm và thịt Huyết Lang tê cay cũng rất ngon, Ngưu Tam Bảo cay thơm dùng tim, lưỡi, dạ dày và thịt bò Thiết Ngưu để làm, trước khi là còn ướp với rượu Thiệu Hưng, hành lá, gừng và các gia vị khác cho ngấm, hương vị vừa thơm vừa cay, ăn là ghiền.
Còn về thịt Huyết Lang…
Nói đến đây, Lý Mạc cười, tiếp tục nói: “Người ta thường nói thịt chó cuộn ba vòng, thần tiên đứng không vững, mà thịt Huyết Lang này, còn ngon hơn thịt chó thường, lại tê cay, bên trong còn có dầu ớt cay đặc biệt, cay hơn ớt thường mấy lần.
Hơn nữa thịt Huyết Lang non mềm, tuyệt đối có thể khiến người khác khó quên.”
Hắn nói về những món ăn mình chọn, trong đó dùng gia vị gì, mùi vị như thế nào, đều nói ra rất tinh tế, giống như dáng vẻ của nhân sĩ chuyên nghiệp.
Tô Bạch sửng sốt một chút, hắn ăn cơm ở đây mấy ngày, nhưng không biết những chuyện như vậy, cũng chưa từng nghĩ ăn uống quan trọng như thế.
“Lý Mạc nghiên cứu sâu về mỹ thức, đây cũng là lý do hắn dẫn bọn ta đến đây.” Sở Hồng Nguyệt thấy vẻ mặt của Tô Bạch, cười nói.
“À, ra là như thế.” Tô Bạch gật đầu, trong lòng xem như hiểu rõ chuyện vừa xảy ra.
Hắn và mấy người Sở Hồng Nguyệt gặp nhau, thật không phải do trùng hợp.
Quán ăn này, là Trương Tam dẫn hắn tới, bảo là tìm một tiệm tốt nhất gần đây.
Mà người nghiên cứu về mỹ thực như Lý Mạc, đương nhiên sẽ dẫn thành viên của Đồ Long Bộ tới đây ăn cơm.
Cho nên, hai người gặp nhau tại đây, cũng là chuyện hợp lý.
Sau đó, Tô Bạch ăn cùng bọn họ một bữa cơm.
Không lâu sau, hắn và mấy người Sở Hồng Nguyệt tách ra.
“Các ngươi cảm thấy hắn nói thật không?” Ninh Huyên ở bên cạnh đột nhiên nói.
Lúc này, vẻ mặt của nàng rất nghiêm túc.
“Ta cảm giác không giống lắm, một học sinh trung học đến chợ số 76 này, thật nguy hiểm.” Lý Mạc ở bên cạnh cười thành thật.
“Thật ra vẫn được. Ta cảm giác tâm tư của hắn rất tốt, có lẽ không nói dối.” Trịnh Vũ gắp một miếng thịt Huyết Lang, liếc nhìn hai người, im lặng nói: “Mới vừa rồi, hắn cứu các ngươi một mạng. Các ngươi lại đang nghi ngờ điều gì, chẳng lẽ các ngươi cảm thấy hắn là Người sống lại?”
Lời vừa nói xong, hắn lập tức khựng lại, nhìn ba người mang vẻ mặt rất nghiêm túc, kinh ngạc nói: “Lẽ nào các ngươi cảm thấy như thế thật?”
Sở Hồng Nguyệt nghiêm túc, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Mặc dù ta tin thái độ làm người của hắn, nhưng khả năng này chắc chắc không tồn tại. Từ kinh nghiệm nhiều lần tiếp xúc với Người sống lại, sau khi Người sống lại sống lại, hành vi đều rất kỳ quái. Mà hắn vừa hay cũng như thế.”
Nói đến đây, nàng ngưng giọng, thở một hơi, nói: “Cho nên, chưa chắc Tô Bạch không phải là Người sống lại. Chúng ta phải quan sát hắn nhiều hơn. Nếu như hắn là Người sống lại, hãy hành động ngay lập tức!”
“Rõ.” Bọn họ đáp.
Sau đó, Sở Hồng Nguyệt ra ngoài.
“Haizz… Đội trưởng quả nhiên rất cứng rắn.” Trịnh Vũ bóng lưng rời đi của Sở Hồng Nguyệt, lắc đầu, nói với Ninh Huyên bên cạnh.
Ninh Huyên lườm hắn một cái, nói: “Ngươi hiểu cái gì, đội trưởng công tư phân minh.”
Nói xong, nàng cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Trịnh Vũ im lặng, nhìn Lý Mạc bên cạnh: “Ngươi ở lại đây, vì ngươi cũng không tin giống ta có phải không?”
Lý Mạc uống một ngụm canh thịt sói, sau đó lắc đầu nói: “Không phải, ta hiểu đội trưởng vì sao phải làm vậy, ta và ngươi còn ở đây, là vì ta còn muốn thưởng thức canh thịt sói.”
Sau đó, hắn cũng đứng dậy đi theo.
“Ây ya... Đáng thương cho Tô Bạch...” Trịnh Vũ lắc đầu, cũng học Lý Mạc dùng thìa múc một muỗng canh thịt sói, uống một ngụm.
Sau đó, sắc mặt hắn đỏ bừng lên.
“Đệt mẹ... Khụ khụ... Tại sao... Khụ khụ... Cay như vậy... Khụ khụ khụ...”
Bên kia, sau khi Tô Bạch rời khỏi quán thì đến thẳng đến chỗ của mình.
Khuôn mặt hắn không thể nói là đẹp.
Hắn bị theo dõi.
Điều này cũng không lạ, một học sinh trung học, đột nhiên bỏ học, không cần cửa hàng ban đầu, đến khu chợ số 76 này, nói sao cũng rất kỳ quái.
Mà Tô Bạch còn là một học sinh giỏi.
“Biết vậy đi sớm một chút.” Tô Bạch im lặng.
Hắn không ngờ lại gặp được mấy người Sở Hồng Nguyệt ở nhà hàng này, càng không nghĩ đến, lúc ấy còn có chuyện xảy ra.
“Nè...” Đúng lúc đó, một giọng nữ vang lên.
Tô Bạch nghe vậy nhìn lại, nhìn thấy hai cô gái trẻ nhìn mình với ánh mắt căm ghét, một người giơ điện thoại lên nói với hắn: “Lúc ngươi cứu người, vì sao còn chạm tay vào ngực cô gái kia, có phải ngươi muốn lợi dụng người ta hay không?”
Nghe nàng nói, Tô Bạch cau mày.